Luân Tâm

07. bóng hình


Long đong sóng cỏ xanh mây
Chuồn chuồn mòn cánh hao gầy nắng trôi
Vàng mơ lá rụng chơi vơi
Gió xô bóng lạ gió mời bóng quen
Áo thay hương mới hờn ghen
Buồn dâng nghẹn tiếng dế mèn mồ côi
Mơ tan cành rã đau chồi
Thẩn thờ bướm cũ bồi hồi vườn xưa
Ngủ mê nắng hạn thèm mưa
Ngủ mê tình điệu bóng đưa mệt nhừ
Mơ màng hồng áo tiểu thư
Mơ màng gác trọ đón đưa tình hờ
Ve sầu ru cánh ngẩn ngơ
Mấy dòng lưu lạc còn ngờ tình thư
Sông to nước nhỏ buồn dư
Bóng ai gội tóc tương tư trễ đò
Lòng đau bó gối nằm co
Ôm trăng lỗi hẹn dặn dò... trôi sông
Núi nghiêng níu bóng mây hồng
Rừng nghiêng mắt nhắm suối vòng mộng du
Áo cơm mặc kệ cai tù
Bỏ buồn, bỏ khổ, bỏ thu nợ trần
Mỏi mòn trong đục thương thân
Lưng trần tay trắng gót xuân lỡ làng
Đường nào hoa khóc cỏ than
Đường nào vàng đá xin khoan nói liều
Loanh quanh quên sớm nhớ chiều
Hết duyên hết nợ đường yêu lạ lùng
Như bã rượu, như dây thun
Như khôn quá dại như khùng quá khôn
Hồn đâu còn sợ hết hồn?
Nửa mê, nửa tỉnh, nửa chôn... nửa tìm...
MD 02/25/06

 
Luân Tâm

Được bạn: vdn 27.3.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "07. bóng hình"